Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện.Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.
